Lần đầu leo núi Chứa Chan - Đồng Nai

Núi Chứa Chan hay núi Gia Lào là ngọn núi thuộc huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai. Đây là ngọn núi cao thứ nhì khu vực miền nam, chỉ thua núi Bà Đen ở Tây Ninh với chóp đỉnh cách mặt nước biển 996 m. Đợt nghỉ tết lịch sử này, tôi cao hứng rủ N.V.Phúc bạn tôi đồng hành.
Sau chuyến đi dài ngày từ Quảng Trị xuôi về Sài Gòn, nó lưu trú lại Long Khánh. Tôi nhận việc chuẩn bị lều trại và thức ăn. Chỗ thuê lều cách nhà tôi 30 km hướng Biên Hoà, tôi thuê được với giá 80 ngàn cho 2 ngày một đêm (khá rẻ). Tối hôm đó tôi định bụng rằng đã sẵn sàng và quyết định lên đường vào sáng hôm sau...



Tôi đón Phúc ở Long Khánh, để đến khu vực núi, chúng tôi đi trên QL.1A hướng về thị trấn Gia Ray, huyện Xuân Lộc. Thời gian di chuyển khá dài so với dự tính của tôi. Khi đã đến huyện Xuân Lộc, phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy được toàn cảnh hùng vĩ của ngọn núi. Trên đường đi tôi bất cẩn làm rơi mất điện thoại, chúng tôi quyết định tiếp tục di chuyển ngay vì khả năng tìm lại được là rất thấp.

Đến chân núi, sẽ có hai đường lên chính cho chúng tôi lựa chọn. Địa điểm đầu tiên là đường lên chùa Gia Lào, đường lên chùa được trải bậc thang rất thoải mái, hai bên đường có khá nhiều quán ăn và cửa hàng lưu niệm, gậy leo núi và nước khoáng cũng dễ dàng tìm thấy ở đây. Vì đã bàn bạc trước sẽ lên núi theo đường phía bên kia nên chúng tôi tiếp tục chạy vòng theo chân núi sang địa điểm thứ hai - mọi người quen gọi là đường dây điện.


Trước khi bắt đầu hành trình, chúng tôi ghé qua nhà Duy - một người bạn ở gần đấy để mua một ít đồ dùng cá nhân và ăn trưa. Duy hiếu khách, dẫn chúng tôi đi tham quan thị trấn. Xung quanh khu vực này rất sầm uất nên dễ dàng tìm được các nhu yếu phẩm, cả bánh mì cho buổi tối. Các bạn cũng có thể tìm thấy găng tay chống nắng tại đây nhưng giá sẽ cao hơn đôi chút. Sau khi ăn uống, nghỉ ngơi thì khoảng 14 giờ 30 chúng tôi bắt đầu di chuyển đến địa điểm gửi xe.

Những người thường leo núi theo đường dây điện đề xuất cho tôi địa điểm gửi xe nằm ngay chân núi, phía bên cạnh là đường lên núi rất tiện. Giá dịch vụ gửi xe là 15 ngàn mỗi đêm, có cả dịch vụ cho thuê lều cắm trại nhưng nếu các bạn muốn thuê tại đây thì nên gọi đặt trước cho yên tâm. Tôi sẽ đính kèm vị trí và thông tin liên lạc quán Chị Yến (090 666 1494).



Nhanh chóng hoàn tất thủ tục gửi xe, chúng tôi xuất phát lên núi vào lúc 15 giờ. Leo núi theo đường này chúng tôi chỉ cần bám theo hướng các cột điện là sẽ đi lên đến đỉnh, có khoảng 125 cột được bắt đầu từ số 20 tại chân núi, như thế nghĩa là khi thấy cột số 145 thì đã đến đỉnh núi rồi. Đường đi dốc và nhiều đoạn trơn, tốt nhất các bạn nên chuẩn bị một cây gậy để dễ dàng di chuyển.

Leo được khoảng 20 cột thì tôi bắt đầu đuối sức, vì là lần đầu leo núi, thể lực không tốt nhưng lại mang quá nhiều đồ bao gồm cả lều cắm trại, 5 lít nước, máy ảnh, chân máy,... Tôi rất khó khăn để leo lên các mốc tiếp theo, Phúc đi trước tôi và liên tục giục tôi tăng tốc trước khi trời tối. Trên đường đi chúng tôi bắt gặp rất nhiều người dân lên núi chặt tre mang xuống, họ siêu khoẻ và khéo léo. Lời khuyên cho các bạn là chỉ nên mang đồ tinh gọn vì mang theo nhiều đồ vừa rất mất sức mà cũng không thoải mái tận hưởng cảnh thiên nhiên xung quanh mình.


Chúng tôi mất gần 3 tiếng rưỡi để đến được đỉnh núi, nghỉ trạm rất nhiều lần, uống nước rất nhiều lần, tôi thực sự rất mệt. Khi leo núi chỉ nên uống ít nước, uống từng ngụm nhỏ. Thiếu kinh nghiệm nên chúng tôi không mang theo đồ ngọt để ăn dọc đường, thay vào đó lại mang theo quá nhiều nước, tận 8 lít nước, hic. "Leo chậm hơn thời gian trung bình tầm nửa tiếng" - Phúc nói với tôi khi đã đến cột điện số 99. Nhưng chúng tôi bảo nhau sẽ cải thiện thời gian leo ngắn hơn trong lần tiếp theo. Đến cột mốc thứ 145, chúng tôi mất phương hướng vì trời đã nhá nhem. Cả hai đi theo ánh đèn khu quân đội để đến đường bậc thang nhỏ, con đường dẫn đến một khoảng rộng. Theo lối đường mòn chúng tôi tìm đến được khu vực cắm trại và cũng gặp được một nhóm đến trước đã đốt lửa sẵn.

Rút kinh nghiệm các bạn nên bắt đầu sớm, tầm 14 giờ bắt đầu leo là được rồi, tranh tình trạng đến đỉnh thì trời đã lờ mờ rất khó khăn trong việc dựng lều và tìm củi. Sau khi tươm tất lều trại, chúng tôi cùng các lều xung quanh chuẩn bị bữa tối, tôi ướp thịt sẵn và mang theo bánh mì. Trải nghiệm leo núi mất sức còn nhai bánh mì khô thực sự rất ảo, kinh khủng.

một bạn trong nhóm thuê cái xoong này tại chân núi, giá 10 ngàn 😁

Vì mang rất nhiều đồ nên trải nghiệm tại đỉnh núi của chúng tôi rất xịn, chúng tôi có loa, máy ảnh, tripod, gimbal, nước và trái cây. Từ trên đỉnh núi chúng tôi trải tầm mắt về hướng các ánh đèn xe vụt nhanh, cả thành phố hiện ra như một hệ thống khổng lồ thay đổi liên tục. Đây cũng là thời gian thích hợp để có các bức ảnh phơi sáng, chúng tôi đã bỏ qua khoảnh khắc mặt trời lặn nên tranh thủ lưu lại vài tấm hình khi trăng đã lên cao.


Buổi tối rất lạnh, sương giăng mờ lối đi, cái lều của chúng tôi rất bé, không đủ không gian cho hai người ngủ thoải mái, tôi nghĩ đó là lí do vì sao giá thuê lại rẻ. Khoảng nửa đêm thì gió bắt đầu rít dữ dội, tôi tưởng tượng Phúc và tôi như hai viên đá giữ cái lều không bị hất tung khỏi mặt đất. Dù vậy chúng tôi phải cố ngủ để sáng mai có thể dậy sớm đón bình minh.


Sóng 4G hầu như không có, thậm chí khó mà thực hiện cuộc gọi thông thường. Tôi không thể nào ngủ sâu, chỉ chợp mắt một chút lúc nửa đêm. Một lát sau thì trời sáng, thời tiết rất là lạnh, một phần cũng vì tôi chịu lạnh kém nên ngay khi bật dậy, ra ngoài điều đầu tiên chúng tôi làm là nhóm lại bếp lửa, đun sôi ấm trà.


Dự định trong sáng nay chúng tôi sẽ chụp hình khoảnh khắc bình minh, check in cùng chóp đỉnh, nghỉ ngơi và dọn dẹp khu vực xung quanh trước khi rời núi. Thiên nhiên là một món quà vô giá, thật sự vô giá nên đừng lấy đi thứ gì ngoài những trải nghiệm và đừng để lại gì ngoài những dấu chân khi đến đây nhé.


Chuyến đi đã sắp kết thúc, chúng tôi thống nhất sẽ xuống bằng đường chùa. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, từ bãi đất trống chúng tôi di chuyển theo hướng chóp đỉnh để xuống núi. Con đường thứ hai này thoải hơn nhiều nhưng trơn trượt, nhớ giữ lại gậy leo núi để xuống núi nhé. Xuống được nửa đường chúng tôi đã đến trạm cáp treo, tại đây các bạn có thể tiếp tục xuống bằng cáp treo để ngắm toàn cảnh một lần nữa. Cả đoàn chọn đi bộ, vượt qua rất nhiều nấc thang và hàng quán thì cuối cùng chúng tôi đã thấy mặt đường...

Vì lên một đường và đi xuống bằng đường khác nên chúng tôi tốn thêm một khoản tiền để di chuyển về địa điểm gửi xe. Tổng quan du lịch theo dạng này không tốn kém nhiều, tất cả chi phí mỗi người chúng tôi chi tiêu khoảng 200 ngàn. Tôi rất thích không khí và cảm giác lạnh lạnh ở đỉnh núi, mọi thứ rất hoàn hảo trong chuyến đi này và chắc chắn tôi sẽ trở lại, hy vọng núi Chứa Chan luôn giữ được nét đẹp hoang sơ của mình.

Đồng Nai - 22/3/2020