SHARE LOVE TRIP - HUYỆN BÙ ĐĂNG, BÌNH PHƯỚC

Bù Đăng là một huyện thuộc tỉnh Bình Phước, chúng tôi di chuyển từ bến xe miền đông và đến Bù Đăng khi đã nửa đêm. Cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi tại một khách sạn gần chợ Bù Đăng. Sáng hôm sau chúng tôi dậy từ sớm, đi loanh quanh một lát vì đi cùng đoàn rất ít có những khoảng thời gian riêng tư để có những bức ảnh. Sáng đi loanh quanh ở chợ thì tiện mua bánh mì, ổ bánh mì to giá chỉ 10.000 VND. Đối diện chợ là head center của Honda, vì đây là thị trấn nên khu vực xung quanh cũng khá sầm uất, đường xá rộng rãi.


Nếu các bạn đến tham quan nơi này, mình có thể gợi ý một số địa điểm nổi tiếng như: Nhà thờ Sóc Bom Bo, Trảng cỏ Bù Lạch, các khu rừng cao su ở đây,... những địa điểm được thiên nhiên ưu ái cho vẻ hoang sơ mà đầy đủ màu sắc.

Xuyên qua Sóc Bom Bo, địa danh nổi tiếng trong nhiều tác phẩm thơ ca, hình ảnh anh hùng dân tộc và tiếng giã gạo ngày đêm của người dân S'tiêng. Từ quốc lộ 14 chạy theo hướng Bù Đăng khoảng 60 km chúng tôi đã đến nơi, một ngôi trường nhỏ. Ngôi trường Võ Thị Sáu, được xây dựng vào năm 2006 thuộc dự án khuyến học "Đèn Đom Đóm" của Cô Gái Hà Lan và Báo Khăn Quàng Đỏ. Điểm trường nghèo, thoạt nhìn như một trạm xá thời chiến. Đi vào trong, cơ sở vật chất đã xuống cấp nhiều và dụng cụ giảng dạy cũng chắp vá.




Thế mới thấy, vẫn còn nhiều nơi con chữ xa xôi đến nhường nào. Học sinh tại điểm trường này chủ yếu vẫn là con em dân tộc ít người, hộ nghèo nên hình ảnh khác xa với thành thị. Xe rong ruổi trên con đường đất đỏ, bụi bay mù mit, phía bên đường vài đứa bế những em đứng nhìn theo. Mùi vị làng quê đây chứ đâu, mùi đất đỏ phả vào mặt, mồ hôi chảy trên má đưa tay quệt một cái thì lem nhem màu nâu gạch đất đỏ bazan.

Cả đoàn đến, tổ chức trò chơi, sân chơi công nghệ thì các em thích lắm. Có đứa còn đòi theo về Sài Gòn. Cuộc sống khó khăn nhưng giấc mơ thì không hề bé, đứa nào đứa nấy khi được hỏi đến đều tự hào kể về "sau này" của mình. Hy vọng các em luôn luôn nuôi dưỡng và thực hiện thành công những ước mơ, vì nó miễn phí.




Một điều nữa khiến mình yêu nơi này là mùi rơm rạ, trời nắng mùi rơm cháy bốc lên. Đứng từ phía trên đồi nhìn xuống không gian như nuốt cả tầm mắt. Hôm nay là một ngày đẹp, không mưa, nắng dịu, bầu trời nhiều mây và màu xanh chia đôi bức tranh làm 2 mảng sáng tối.




Trong mỗi chuyến đi hãy mang về những mối quan hệ mới. Trong chuyến đi này, mình quen được nhiều người, cũng có những người chưa từng nói một câu dù đồng hành hết cả chuyến đi, được lắng nghe những câu chuyện thú vị.

Việt Nam vẫn còn quá rộng và mình vẫn ấp ủ giấc mơ đi thật sâu, thật xa khi tuổi trẻ vẫn còn thôi thúc như bây giờ.




Chúng tôi rời Bù Đăng và trở về Sài Gòn lúc trời xế chiều. Trên chuyến xe trở về chúng tôi đã có những cảm xúc khó quên cùng đội tuyển U23 trong trận bán kết gặp Hàn Quốc. Dù kết quả không như mong đợi, nhưng tôi tin đã đến lúc Việt Nam nghiêm túc mơ về những bậc thềm cao hơn trong giấc mơ bóng đá của dân tộc.



Một chuyến đi đầy cảm xúc và đáng nhớ. Mặc dù vẫn có một chút tiếc nuối vì thời gian quá ngắn, mình vẫn chưa kịp tìm hiểu những nét văn hóa và địa danh nổi tiếng ở đây, nhưng mục tiêu của chuyến đi thì hết sức thành công, mang nụ cười và niềm hạnh phúc đến mọi người.

Trước lúc xe đến đón thì mình lại phát hiện bỏ quên tripod ở nhà giữ xe của công ty, đang loay hoay không biết phải thế nào thì may quá, một người bạn đã chịu khó lặn lội lên công ty và tìm ra. May mắn là có những đứa bạn tử tế.

Sài Gòn - 1/9/2018